Đề bài: Em hãy kể lại truyện “An Dương Vương và Mị Châu Trọng Thuỷ” theo lời của nhân vật Trọng Thủy.
Tôi chính là Trọng Thủy, con trai của vua cha Triệu Đà ở phương Bắc. Và khi mà vua An Dương Vương, vua nước Âu Lạc cũng đã xây xong Loa Thành được một thời gian thì lúc đó cha tôi kéo quân sang đánh chiếm hòng cướp nước. Và chỉ vì An Dương vương có nỏ thần Kim Quy, cái nỏ này thật ghê sợ vì nó có khả năng bắn một phát chết hàng vạn người nên quân lính của cha tôi bại trận, bỏ chạy về Trâu Sơn, không dám đánh nhau nữa. Và cũng như đã biết không thể thắng, cha tôi bèn cầu hòa, chờ dịp khác.
Không bao lâu, thì để thực hiện âm mưu của mình thì ccha tôi xin An Dương vương gả con gái yêu là Mị Châu cho con trai mình. An Dương Vương lại nghĩ cha tôi đã thực lòng muốn hòa nên cũng vui lòng nhận lời và còn cho tôi ở rể trong Loa Thành. Và trong đem rước khi sang Âu Lạc, cha tôi đã dặn dò rất kĩ và trao cho tôi nhiệm vụ là phải do thám sao cho bằng được bí mật của nỏ thần.
Lúc đầu tiên để có thể dễ bề thuận lợi cho công việc, tôi dường như phải vờ tỏ vẻ yêu mến Mị Châu. Nhưng dần dần, chính trước nhan sắc tuyệt trần và tính tình hiền dịu của nàng thì quả thực tôi đã say mê từ khi nào chẳng biết. Chúng tôi dường như đã sống thật hòa hợp, hạnh phúc bên nhau. Tuy vậy, dường như tôi vẫn không quên việc trọng đại hay đó chusnh là sứ mệnh để tôi sang đây mà cha tôi giao phó.
Vào một đêm nọ, khi đó trăng rất đẹp, tôi dâng rượu quý, cố chuốc cho An Dương Vương uống thật say. Khi mọi người đã ngủ hết lúc này tôi tỉ tê hỏi Mị Châu về chỗ cất giấu nỏ thần và nói với nàng và cũng ngỏ ỷ muốn được xem tận mắt. Nàng vui vẻ và cũng đã dẫn tôi đi và còn chỉ cho tôi biết nỏ thần thiêng đó chính là ở cái lẫy làm bằng vuốt Rùa Vàng. Lúc này đây tôi cũng đã ngầm làm một cái lẫy giả giống hệt, thay thế vào đó làm như không có chuyện gì xảy ra.
Cho đên khi mà đã lấy được lẫy thần, tôi viện cớ về thăm cha ít lâu. Lúc chia tay. tôi nói với Mị Châu rằng “Tình vợ chồng không thể lãng quên, nghĩa mẹ cha không thể dứt bỏ. Nay ta trở về thăm cha, nếu như đến lúc hai nước thất hòa, Bắc Nam cách biệt, ta muốn tìm nàng, lấy gì làm dấu ?”. Mị Châu lúc này cũng đã rơi lệ, ngậm ngùi đáp lại cho tôi rằng “Thiếp phận nữ nhi, nếu gặp cảnh biệt lỉ thì đau đớn khôn xiết. Thiếp có chiếc áo gấm lông ngỗng thường mặc trên mình, đi đến đâu sẽ rứt lông mà rắc ở ngã ba đường để làm dấu, như vậy sẽ có thể cứu được nhau”.
Và tôi về nước dâng lẫy thần dâng lên cho cha. Cha tôi mừng lắm, và không chờ đợi gì ngay lập tức cất binh sang đánh chiếm Âu Lạc. Và lúc đó thấy được đoàn quân đông mấy chục vạn người ầm ẩm tiến sát Loa Thành mà lúc này đây không thấy An Dương vương chống trả một chút nào. Lúc đó cha tôi dẫn đầu đạo quân nhằm cửa thành xông tới thì An Dương Vương lúc này đây cũng mới sai mang nỏ thần ra bắn. Nhưng thật bát ngờ và bang hoàng khi ông không thấy nỏ không còn hiệu nghiệm, ông bèn đặt Mị Châu lên lưng ngựa rồi đã nhanh chóng bỏ chạy về phương Nam.
Lúc này đây tôi đã cùng một số bỉnh lính cứ theo dấu lông ngỗng mà đuổi. Tới bờ biển thì không thấy bóng dáng vua An Dương Vương đâu cả, và đau đớn hơn lúc này đây thì chỉ có xác Mị Châu nằm bên vũng máu, đầu lìa khỏi cổ. Đau đớn khôn cùng, tôi mang xác nàng về táng ở Loa Thành. Ngày ngày, hàng giờ tôi như cứ phủ phục bên mộ nàng mà than khóc, và tôi xót thương tiếc không nguôi. Tôi như cũng đã tự trách và giận mình ghê gớm. Vì tôi là người chồng mưu đồ, đã lừa dối nàng mà nàng vô tình mắc tội tiếp tay cho kè thù, và đã dẫn đến thảm họa nhà tan, nước mất. Và tất cả tội lỗi của tôi là không thể tha thứ. Và lúc này đây tôi cũngchỉ có thể lấy cái chết để đền tội mà thôi! Bất giác, tôi cũng đã nghĩ đến cái giếng trong Loa Thành, nơi tôi và nàng cách đây chưa lâu thường cùng nhau soi bóng cả