Đề bài: Sau khi tự tử ở giếng nước Loa Thành, xuống thủy cung, Trọng Thủy đã tìm gặp lại Mị Châu. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện đó
Tôi tên là Trọng Thủy và là hoàng tử- con vua Triệu Đà. Và đã biết bao nhiêu lâu rồi tôi không thể nguôi ngoai được hình bóng của Mỵ Châu. Tôi đã gây ra một tội lỗi không thể tha thứ, đó chính là mưu đồ cướp nước An Dương Vương và là người gián tiếp đã gây ra cái chết cho người vợ thảo hiền- Mị Châu. Và lúc này đây thì hồn nàng theo cha xuống biển rồi trở thành chị em với công chúa- con vua Thủy Tề. Và như cũng đã để tạ tội với nàng tôi quyết sẽ xuống Long Cung 1 phen.
Tôi vì thương nhớ Mị Châu mà cũng đã tự tử ở giếng Loa thành vì tôi thấy bóng dáng Mị Châu dưới đó. Tôi chết xuống dưới Long cung và tôi rất mong gặp lại người vợ thân yêu của mình.
Tôi như cũng đã tiến lại gần, cảm thấy mình có chút gì đó hèn nhát vì đã từng lưỡng lự trên đường đi. Nhưng cuối cùng vì cái chết oan của Mị Châu và tình vợ chồng chúng tôi cũng đã bao lâu gắn bó dường như cũng đã thôi thúc một linh hồn “tội đồ” nhưng tôi phải đến bên nàng ngay lập tức. Tôi lúc này đây cũng như đã bước xuống biển, biển lúc này lạnh. Và tuy cái lạnh nhưng không cứa nổi hồn tôi, tôi lúc này như đã bơi thẳng xuống đáy biển, thủy cung lộng lẫy đã hiện ra trước mắt. Tôi đã mạnh dạn tiến lại nhưng chẳng may một cọng rêu xanh đáng ghét lại giữ lấy chân tôi. Tôi là linh hồn mà làm sao cọng rêu kia lại có thể giữ được chân của một linh hồn? Thoáng nghĩ rằng đây chắc là cọng rêu thần, đó chính là một cọng rêu có ý nghĩa như một sợi tơ hồng giữ cho tôi và Mị Châu gặp lại.
Quả thật, dường như cũng chỉ một loáng sau cửa thủy cung dần hé mở, Mị Châu bước ra, vẫn khuôn mặt ấy, và cũng với mái tóc ấy, nhưng dường như nụ cười trên môi nàng đã tắt. Mị Châu ra ngoài để thu hoạch rong biển, nàng tiến lại gần cọng rêu đã cuốn chân tôi, nàng như cũng đã bất ngờ thảng thốt, kêu lên:
– Trọng Thủy là chàng đó ứ?
Và có lẽ rằng những giọt nước mắt nàng tuôn ra hóa thành châu khi nó hòa với vị mặn của biển Đông, nàng ôm lấy tôi. Tôi lắp bắp nói mãi lhoong thành câu:
– Nàng… nàng tha thứ cho ta nhé?
Mị Châu như cũng đã khẽ lắc đầu, lúc này đây thì nằng như cũng chỉ nhìn tôi một cái rồi nàng lẻn đưa mắt qua sang trái. Lúc này mắt nàng đã nhoè hơn trước, nàng nói
-Vì sao chàng lại lợi dụng tình vợ chồng để làm chuyện đồi bại làm cho cảnh nước mất nhà tan của biết bao người dân vô tội? Lấy sự cả tin của thiếp để lừa vua cha, và lớn hơn là tội đồ của đất nước. Ta làm sao có thể tha thứ cho chàng được đây?
Khi nghe những câu nói đó tôi cũng như đã đau đớn nhưng biết làm sao, quả thật lỗi sai cho tôi gây ra, kết cục bi thảm này phải do tôi gánh lấy. Quả thật rằng nếu như một câu “xin lỗi” của tôi có thể khiến lòng nàng vơi đi thì việc tính mạng của bách tính cũng coi như dễ dàng hay sao?
Và trước những điều quyết định đó của nàng Mị Châu, tôi dường nhưu lúc đó cũng đã đành buông một lời từ biệt để ra về
– Xin lỗi nàng Mị Châu, có lẽ rằng lúc trước ta vì chữ hiếu mà đã phụ nàng nhưng sau khi thấy xác ngọc của nàng qua chiếc áo lông ngỗng, và như ta cũng đã nhận ra, ta rất yêu nàng. Và khi nay nàng đã nói vậy, thì chính ta cũng đành phải quay về Diêm Phủ để hóa thành kiếp súc sinh hòng chuộc lại tội lỗi do mình đã gây ra.
Lúc này đây Mị Châu không nói không rằng nhưng khẽ thấy đôi mắt đượm sầu của nàng. Và chắc chắn tôi biết nàng đang phân vân và khó xử lắm. Nàng cũng đã quay người sang hướng mặt trời mọc, tôi có thể nhìn thấy được những tia nắng đầu tiên xuất hiện, nó tô hồng cả một Long Cung sâu thẳm. Nàng như vô tình đã quay phắt người lại nói vội vàng thành câu
– Chàng nên đi mau!
Tôi cũng đã dần tan biến trong bọt biển và trong sự hối hận muộn màng.
Ánh nắng dường như cũng đã chan hòa của mặt trời đã xuyên qua người tôi. Đau đớn và rạn nức chính là cảm giác lúc này. Có lẽ rằng chính trời cao cũng không thể thứ tha cho một linh hồn lạc lõng như tôi. Tôi như đã tan vỡ trong vòng tay của Mị Châu riêng nàng thì vẫn mãi được bảo vệ bởi viên thuốc thần của vua Thủy Tề.
Và lúc này thì linh hồn tôi không còn nguyên vẹn nữa và cho đến phút cuối tôi vẫn chưa được nghe hai tiếng “tha thứ” từ miệng nàng Mỵ Châu…